Nhặt Trăng

Lâm dừng lại, cúi xuống và lau mồ hôi trên trán trước khi nâng áo lên. Cô cảm thấy mệt mỏi sau khi đã làm việc suốt cả ngày. Buổi tối đang vội vàng kéo đến và khi cô đang thu hái cỏ trên bãi cỏ, còn sáng sớm. Khi mang gánh cỏ về, trăng đã lên trên đồi. Đường làng trở nên vắng lặng...

Nhặt Trăng

Chưa cập nhật

Vũ Ngọc Giao

17

0

Lâm dừng lại, cúi đầu lau nhẹ mồ hôi đang chảy dài trên trán, cô mới nhận ra mình đang rất mệt mỏi. Đêm đang đến quá nhanh, khi cô đang ở ngoài bãi cỏ, trời mới chỉ bắt đầu rạng đông. Cô cố gắng cắt nốt những bông cỏ còn lại trên bãi, nhưng mà đêm đang xuống rất nhanh. Khi cô vác cả gánh cỏ về đến đây, trăng đã lên trên bầu trời một cách chênh chếch bên đồi. Con đường bên làng đã trở nên vắng vẻ và im lặng. Cô nghe những tiếng chân của mình trên đường như là những tiếng giày đánh thức giấc ngủ của những người dân đang say giấc. Bầu trời đang rực rỡ và rất đẹp, nhưng cô lại cảm thấy rất cô đơn và đơn độc khi đi trên con đường vắng vẻ này. Lâm bỗng thấy trên bầu trời xuất hiện một vầng nhật thực, khiến cho cô cảm thấy rất kinh hoàng. Cô làm sao bây giờ khi đang ở trên con đường này và không biết cách trở về nhà. Cô bắt đầu tìm kiếm những dấu hiệu, chỉ dẫn để trở về nhà. Cô đi dọc theo con đường, nhưng mỗi góc đường cũng như là một quãng đường dài và vài phút trên đường cũng như là một giờ đồng hồ. Cuối cùng, Lâm đã tìm thấy được đường trở về nhà. Cô cảm thấy vô cùng hạnh phúc và nhẹ nhõm khi bước vào cánh cửa nhà. Cô quyết định không bao giờ đi trên con đường này lần nữa vì nó đã gây ra nhiều rắc rối và khiến cô cảm thấy rất cô đơn. Lâm đã học được một bài học quý giá là không nên đi đường không biết để đảm bảo an toàn cho bản thân.