Truyện ngắn Cây Bút Thần
Mời các bạn cùng nghe truyện ngắn "Cây Bút Thần" của tác giả qua giọng đọc trên trang Nhất Truyện. Hãy đến và trải nghiệm tuyệt vời này.
"Cây bút thần" là câu chuyện về một chiếc bút đơn giản, nhưng lại chứa đựng một giá trị vô cùng đặc biệt. Cây bút được tặng cho nhân vật chính là Kiên vào ngày sinh nhật của anh từ ông ngoại. Ban đầu, Kiên không hề ấn tượng với món quà này và cảm thấy thất vọng khi phải nhận một món quà như vậy thay vì tiền hoặc đồ chơi. Tuy nhiên, sau đó, Kiên lại phải dùng nó do những cây bút khác của anh đã biến mất bí ẩn.
Khi nhìn thấy cây bút này, Như Quỳnh - bạn cùng bàn của Kiên đã trêu đùa anh rằng cây bút nhìn buồn cười và đó chỉ là một mốt bút đã lỗi thời cách đây rất lâu. Tuy nhiên, Người giáo viên bước vào lớp và vô tình để lại cho Kiên một câu hỏi đầy chất ý nghĩa. Cô giáo hỏi rằng nếu một người gửi tặng cho bạn một món quà trước khi qua đời, bạn có sẽ coi đó là một vật dụng bình thường hay không?
Điều này đã khiến cho Kiên nhận ra giá trị đặc biệt của cây bút thần mà ông ngoại đã tặng cho anh vào ngày sinh nhật của mình. Nó không chỉ là một món quà đơn thuần, mà nó lại là sự kế thừa tinh thần từ ông ngoại của anh. Kiên đã bắt đầu sử dụng cây bút thần kỹ lưỡng và trân trọng hơn sau đó. Cây bút đã giúp anh viết ra những trang vở đẹp hơn và ghi lại những kỷ niệm quan trọng trong cuộc sống của anh.
"Cây bút Thần" là một câu chuyện rất ý nghĩa về giá trị của những món quà mà chúng ta nhận được trong cuộc đời và sự kế thừa tinh thần mà những món quà đó mang lại. Nó cũng nhắc nhở chúng ta rằng các vật dụng đơn giản có thể mang lại giá trị vô cùng đặt biệt cho cuộc sống của chúng ta nếu chúng ta biết trân trọng và sử dụng chúng đúng cách.
Tôi luôn sợ hãi và lo lắng trước những bài toán khó. Còn hôm đó, khi cô giáo yêu cầu mình làm một bài toán khó, tôi chỉ muốn trốn hết những nỗi sợ của mình. Tôi cảm thấy rắc rối ngay khi nghe đề bài. Cảm giác đó chỉ càng tăng lên khi tôi nhìn thấy bài toán trên giấy thi. Tôi vẽ hình ra, nhưng không hy vọng là mình sẽ giải được ít nhất là câu đầu tiên. Lúc đó, tôi chỉ muốn nhìn bài của bạn học nhưng lại sợ bị cô giáo bắt. Dường như cả lớp đang chờ đợi xem tôi sẽ làm gì. Tôi cảm thấy nhục nhã và xấu hổ. Tuy nhiên, tôi đã quen với cảm giác này rồi. Tôi đã từng bị mắng nhiều lần vì điểm kém và hay nhìn bài bạn. Cô giáo đang nhắm mắt chăm chú vào tôi, đó là thời điểm khó khăn nhất. Tôi chỉ còn cách là tự làm thôi. Tôi cầm bút lên và bắt đầu nghĩ lời giải cho bài toán. Nhưng đầu óc tôi rối rắm và không thể tập trung được. Tuy nhiên, bất chợt tôi cảm thấy tay mình đang viết bài một cách tự nhiên mà không cần suy nghĩ. Tôi không khỏi ngạc nhiên trước bản thân. Nói thật, tôi không thực sự hiểu tại sao mình có thể viết được một bài toán tưởng chừng như khó khăn đến vậy. Tôi ngạc nhiên nhưng cũng phấn khích vì đã giải được bài toán. Từ đó, tôi đã nhận ra rằng, đôi khi chúng ta cần phải đối mặt và vượt qua nỗi sợ hãi của mình, chỉ khi đó chúng ta mới có thể tìm thấy sự tiến bộ và thành công. Bản thân tôi đã từng sợ hãi quá mức khi làm một bài toán, nếu không vượt qua được giới hạn đó thì cuộc sống của tôi sẽ không thể thay đổi hoặc tiến bộ hơn. Cuối cùng, tôi đã vượt qua nỗi sợ hãi của mình, vượt qua được giới hạn của bản thân và đã giải được bài toán. Tôi tin rằng, nếu một người bận tâm đến những điều tiêu cực, họ sẽ không bao giờ tiến lên được. Tuy nhiên, nếu họ có thể nhìn đến những thử thách và nỗi sợ hãi một cách đối mặt và tự tin, họ sẽ tìm ra cách để vượt qua hết mọi thử thách mà đời đưa đẩy.
Câu hỏi khó nhất trong bài kiểm tra lần này là câu c và nó khiến tất cả học sinh đều phải đau đầu suy nghĩ. Tuy nhiên, với sự trợ giúp của cây bút thần trong tay, Kiên đã vượt qua được thử thách này. Việc vẽ đường thẳng mà không cần thước hay vẽ đường tròn mà không cần compa đã khiến Kiên cảm thấy thú vị và tự tin hơn trong kỹ năng vẽ. Sau khi hoàn thành bài kiểm tra, Kiên đã là người đầu tiên nộp bài và cảm thấy rất vui vì đã hoàn thành tốt bài kiểm tra. Nhưng điều bất ngờ là khi cô giáo nhìn vào bài của Kiên, cô đã bất ngờ vì Kiên đã làm tốt bài kiểm tra. Ấn tượng của cô giáo và các bạn học bất ngờ hơn khi nhìn thấy điểm của Kiên là một con mười đỏ chói trên bảng điểm. Tất cả đều bất ngờ và xúc động khi nhìn thấy kết quả này từ một học sinh đứng trong top mười học sinh dốt nhất lớp. Trong khi đó, các bạn cùng bàn của Kiên vẫn còn đang phân vân với câu hỏi khó trong bài kiểm tra. Nhưng Kiên đã gợi ý với họ rằng phải kẻ thêm hình để giải quyết câu hỏi này. Tuy nhiên, trong buổi kiểm tra, Kiên đã quên mất bước này sau khi hoàn thành câu hỏi. Tổng kết lại, Kiên đã vượt qua được thử thách trong bài kiểm tra và được đánh giá cao bởi cô giáo và các bạn học. Câu chuyện này cho thấy rằng nếu có sự cố gắng và sự trợ giúp của công cụ hữu ích như cây bút thần thì chúng ta sẽ có thể vượt qua những thử thách đáng gờm.
Tôi từng phải chịu đựng cảnh buồn rầu mỗi khi trả bài kiểm tra. Tôi luôn thường ngồi một góc giả vờ không nghe thấy bọn bạn cùng lớp nháo nhác hỏi điểm nhau. Những đứa học giỏi cũng khiến tôi ghét, trong khi tôi luôn mơ ước được điểm cao. Nhưng giờ đây, một điều tuyệt vời đã đến với tôi. Tôi đã được tặng một cây bút bởi ông ngoại của mình. Từ đó, tôi đã có thể lên mặt với đời được rồi. Giờ đây, trên những bài kiểm tra sau đó, tôi đều đạt điểm 10, và chỉ có bài kiểm tra văn tôi mới đạt 9 điểm. Tôi đã trở thành đề tài nóng bỏng của lũ bạn trong lớp. Họ đồn đại rằng tôi giỏi như vậy là do đi học thêm thầy này thầy nọ. Tôi rất sung sướng khi nghĩ đến việc đạt được những giải thưởng lớn, như đoạt học bổng, rồi cả giải thành phố, và giải quốc gia quốc tế. Nhưng tuyệt vời nhất là tôi đã có khả năng chia sẻ niềm vui này với mọi người. Tôi không muốn giữ bí mật này cho riêng mình. Tôi biết cây bút không thể làm cho tôi trở nên giỏi hơn mà chỉ giúp tôi cảm thấy tự tin hơn. Nhưng đó là điều quan trọng nhất đối với tôi. Tôi đã có thể tin tưởng vào khả năng của mình và hiểu rằng mình đã đạt được điều mà trước đây tôi chưa bao giờ nghĩ đến. Đó là chuyện của tôi, một chàng trai trẻ đang học tập và dấn thân vào cuộc đời với niềm tin dẫn lối.
Sau khi chứng kiến ♦ng Ngọc Kiên sử dụng cây bút thần để viết bài kiểm tra và đạt được điểm cao nhất lớp, Như Quỳnh không tin tưởng lời anh chàng nữa. Tuy nhiên, ngày hôm sau khi có bài kiểm tra hóa, cây bút thần của ♦ng Ngọc Kiên biến mất mà không rõ lý do. Anh không thể tìm được cây bút đó ở bất cứ đâu, nó biến mất đến nỗi anh không thể viết được bài kiểm tra. ♦ng Ngọc Kiên cảm thấy rất tuyệt vọng vì mất đi cây bút thần quan trọng như vậy. Anh đánh mất niềm tin vào bản thân và sự nghiệp học tập của mình. Anh lo lắng rằng không có cây bút thần là anh không thể tiếp tục đạt được những thành công như trước đây. Trái với hy vọng được gìn giữ, cây bút thần đã biến mất và những giấc mơ và hi vọng của ♦ng Ngọc Kiên đang dần tan thành mây khói. Mất cây bút thần không chỉ khiến anh không thể hoàn thành bài kiểm tra, mà còn khiến anh cảm thấy lo lắng và bất an về tương lai. Anh lo sợ mọi thứ sẽ không còn giống như trước đây, không còn có học bổng, giải thưởng hay đạt danh hiệu cao. Tất cả đều bị đánh mất và anh trở về với cuộc sống nhục nhã. Tuy nhiên, câu chuyện này chưa kết thúc. ♦ng Ngọc Kiên không chịu thua cuộc. Anh quyết định đi tìm cây bút thần. Với niềm tin và quyết tâm của mình, anh đã tìm thấy cây bút thần và tiếp tục thành công trong học tập và cuộc sống. Điều quan trọng là khả năng tin tưởng vào bản thân, niềm tin và sự quyết tâm để theo đuổi mục tiêu của mình. ♦ng Ngọc Kiên đã chứng tỏ rằng, dù thất bại hay thành công, quan trọng là không bỏ cuộc và luôn luôn tin tưởng vào bản thân mình.
Tôi còn nhiều thời gian trước khi bài kiểm tra, nhưng lại không thể tập trung học tập mà liên tục nhìn sang cây bút thần trong tay của Hoàng Dương. Tôi biết rõ là cây bút được ông ngoại tặng riêng cho tôi, nhưng lại không thể đòi nó trả lại một cách lịch sự trong giờ học. Tôi chịu đựng và tiếp tục ôn bài. Đến khi bài kiểm tra, tôi vô cùng lo lắng, lo sợ không làm được bài tốt. Nhưng may mắn thay, bài kiểm tra khá dễ dàng bởi chỉ liên quan đến phương trình phản ứng trong sách. Tôi đã hoàn thành bài kiểm tra và ra khỏi lớp học. Sau đó, tôi nhanh chóng đuổi theo Hoàng Dương để đòi lại cây bút thần của mình. Lúc này, Hoàng Dương vẫn cầm trên tay cây bút thần của tôi nhưng lại phủ nhận nó là một cây bút thần, tuyên bố rằng đó chỉ là một cây bút tầm thường. Tôi tức giận và chửi tối tăm Hoàng Dương, trách móc tội nó lấy trộm đồ của mình. Thật sự, tôi không thể hiểu nổi tại sao Hoàng Dương lại có thể làm như vậy. Sau khi tôi suy nghĩ kĩ, tôi mới nhận ra rằng cây bút thần của tôi đối với một số người chỉ là một cây bút bình thường, không có giá trị đặc biệt. Điều này là do, cây bút thần này ông ngoại đã dành riêng cho tôi, cho nên nó có giá trị thật sự với tôi, và chỉ tôi mới hiểu được giá trị thực sự của nó. Tôi cũng nhận ra rằng việc tranh giành, chửi bới không mang lại gì cho tôi cả. Từ đó, tôi đã học được một bài học quý giá nhất, đó là giá trị của món quà và tình cảm từ người thân yêu của mình là không thể đo lường được bằng bất cứ thứ gì trên đời này.
Câu chuyện về cây bút thần và ông ngoại luôn làm cho tôi cảm thấy xúc động. Cảm giác buồn rối trong tôi khi ông nói rằng ông chỉ mong muốn sống đến khi tôi đỗ đại học. Thời điểm đó tôi chưa thực sự quan tâm đến điều đó. Tôi chỉ nghĩ rằng ông muốn tôi học giỏi để có tương lai tốt hơn. Nhưng khi ông không còn ở đây nữa, tôi mới nhận ra rằng ông mong muốn tôi học giỏi không phải để có lợi ích gì cho bản thân mà để tôi có tương lai tốt hơn. Tôi phải thật giỏi trong học tập và đạt được những điểm số cao để làm vừa lòng ông ngoại. Tôi đã nhận ra rằng, việc sử dụng cây bút thần để làm bài kiểm tra chỉ là cách để che giấu sự thiếu kiến thức và chăm chỉ của tôi. Tôi cần phải bắt đầu nỗ lực học tập để đạt được thành tích tốt hơn. Tôi muốn ông ngoại biết rằng tôi đã thực hiện lời hứa của mình và đạt được kết quả tốt hơn. Và cuối cùng, tôi đã đỗ đại học với nỗ lực của chính mình. Tuy nhiên, tôi luôn nuối tiếc vì ông ngoại không còn sống để chứng kiến thành tựu của tôi. Tôi hiểu rằng ông ngoại luôn ở bên cạnh tôi, dõi theo từ trên cao, và tôi sẽ luôn thực hiện những giấc mơ của mình để làm vừa lòng ông ngoại.
Tôi luôn sợ hãi và lo lắng trước những bài toán khó. Còn hôm đó, khi cô giáo yêu cầu mình làm một bài toán khó, tôi chỉ muốn trốn hết những nỗi sợ của mình. Tôi cảm thấy rắc rối ngay khi nghe đề bài. Cảm giác đó chỉ càng tăng lên khi tôi nhìn thấy bài toán trên giấy thi. Tôi vẽ hình ra, nhưng không hy vọng là mình sẽ giải được ít nhất là câu đầu tiên. Lúc đó, tôi chỉ muốn nhìn bài của bạn học nhưng lại sợ bị cô giáo bắt. Dường như cả lớp đang chờ đợi xem tôi sẽ làm gì. Tôi cảm thấy nhục nhã và xấu hổ. Tuy nhiên, tôi đã quen với cảm giác này rồi. Tôi đã từng bị mắng nhiều lần vì điểm kém và hay nhìn bài bạn. Cô giáo đang nhắm mắt chăm chú vào tôi, đó là thời điểm khó khăn nhất. Tôi chỉ còn cách là tự làm thôi. Tôi cầm bút lên và bắt đầu nghĩ lời giải cho bài toán. Nhưng đầu óc tôi rối rắm và không thể tập trung được. Tuy nhiên, bất chợt tôi cảm thấy tay mình đang viết bài một cách tự nhiên mà không cần suy nghĩ. Tôi không khỏi ngạc nhiên trước bản thân. Nói thật, tôi không thực sự hiểu tại sao mình có thể viết được một bài toán tưởng chừng như khó khăn đến vậy. Tôi ngạc nhiên nhưng cũng phấn khích vì đã giải được bài toán. Từ đó, tôi đã nhận ra rằng, đôi khi chúng ta cần phải đối mặt và vượt qua nỗi sợ hãi của mình, chỉ khi đó chúng ta mới có thể tìm thấy sự tiến bộ và thành công. Bản thân tôi đã từng sợ hãi quá mức khi làm một bài toán, nếu không vượt qua được giới hạn đó thì cuộc sống của tôi sẽ không thể thay đổi hoặc tiến bộ hơn. Cuối cùng, tôi đã vượt qua nỗi sợ hãi của mình, vượt qua được giới hạn của bản thân và đã giải được bài toán. Tôi tin rằng, nếu một người bận tâm đến những điều tiêu cực, họ sẽ không bao giờ tiến lên được. Tuy nhiên, nếu họ có thể nhìn đến những thử thách và nỗi sợ hãi một cách đối mặt và tự tin, họ sẽ tìm ra cách để vượt qua hết mọi thử thách mà đời đưa đẩy.
Câu hỏi khó nhất trong bài kiểm tra lần này là câu c và nó khiến tất cả học sinh đều phải đau đầu suy nghĩ. Tuy nhiên, với sự trợ giúp của cây bút thần trong tay, Kiên đã vượt qua được thử thách này. Việc vẽ đường thẳng mà không cần thước hay vẽ đường tròn mà không cần compa đã khiến Kiên cảm thấy thú vị và tự tin hơn trong kỹ năng vẽ. Sau khi hoàn thành bài kiểm tra, Kiên đã là người đầu tiên nộp bài và cảm thấy rất vui vì đã hoàn thành tốt bài kiểm tra. Nhưng điều bất ngờ là khi cô giáo nhìn vào bài của Kiên, cô đã bất ngờ vì Kiên đã làm tốt bài kiểm tra. Ấn tượng của cô giáo và các bạn học bất ngờ hơn khi nhìn thấy điểm của Kiên là một con mười đỏ chói trên bảng điểm. Tất cả đều bất ngờ và xúc động khi nhìn thấy kết quả này từ một học sinh đứng trong top mười học sinh dốt nhất lớp. Trong khi đó, các bạn cùng bàn của Kiên vẫn còn đang phân vân với câu hỏi khó trong bài kiểm tra. Nhưng Kiên đã gợi ý với họ rằng phải kẻ thêm hình để giải quyết câu hỏi này. Tuy nhiên, trong buổi kiểm tra, Kiên đã quên mất bước này sau khi hoàn thành câu hỏi. Tổng kết lại, Kiên đã vượt qua được thử thách trong bài kiểm tra và được đánh giá cao bởi cô giáo và các bạn học. Câu chuyện này cho thấy rằng nếu có sự cố gắng và sự trợ giúp của công cụ hữu ích như cây bút thần thì chúng ta sẽ có thể vượt qua những thử thách đáng gờm.
Tôi từng phải chịu đựng cảnh buồn rầu mỗi khi trả bài kiểm tra. Tôi luôn thường ngồi một góc giả vờ không nghe thấy bọn bạn cùng lớp nháo nhác hỏi điểm nhau. Những đứa học giỏi cũng khiến tôi ghét, trong khi tôi luôn mơ ước được điểm cao. Nhưng giờ đây, một điều tuyệt vời đã đến với tôi. Tôi đã được tặng một cây bút bởi ông ngoại của mình. Từ đó, tôi đã có thể lên mặt với đời được rồi. Giờ đây, trên những bài kiểm tra sau đó, tôi đều đạt điểm 10, và chỉ có bài kiểm tra văn tôi mới đạt 9 điểm. Tôi đã trở thành đề tài nóng bỏng của lũ bạn trong lớp. Họ đồn đại rằng tôi giỏi như vậy là do đi học thêm thầy này thầy nọ. Tôi rất sung sướng khi nghĩ đến việc đạt được những giải thưởng lớn, như đoạt học bổng, rồi cả giải thành phố, và giải quốc gia quốc tế. Nhưng tuyệt vời nhất là tôi đã có khả năng chia sẻ niềm vui này với mọi người. Tôi không muốn giữ bí mật này cho riêng mình. Tôi biết cây bút không thể làm cho tôi trở nên giỏi hơn mà chỉ giúp tôi cảm thấy tự tin hơn. Nhưng đó là điều quan trọng nhất đối với tôi. Tôi đã có thể tin tưởng vào khả năng của mình và hiểu rằng mình đã đạt được điều mà trước đây tôi chưa bao giờ nghĩ đến. Đó là chuyện của tôi, một chàng trai trẻ đang học tập và dấn thân vào cuộc đời với niềm tin dẫn lối.
Sau khi chứng kiến ♦ng Ngọc Kiên sử dụng cây bút thần để viết bài kiểm tra và đạt được điểm cao nhất lớp, Như Quỳnh không tin tưởng lời anh chàng nữa. Tuy nhiên, ngày hôm sau khi có bài kiểm tra hóa, cây bút thần của ♦ng Ngọc Kiên biến mất mà không rõ lý do. Anh không thể tìm được cây bút đó ở bất cứ đâu, nó biến mất đến nỗi anh không thể viết được bài kiểm tra. ♦ng Ngọc Kiên cảm thấy rất tuyệt vọng vì mất đi cây bút thần quan trọng như vậy. Anh đánh mất niềm tin vào bản thân và sự nghiệp học tập của mình. Anh lo lắng rằng không có cây bút thần là anh không thể tiếp tục đạt được những thành công như trước đây. Trái với hy vọng được gìn giữ, cây bút thần đã biến mất và những giấc mơ và hi vọng của ♦ng Ngọc Kiên đang dần tan thành mây khói. Mất cây bút thần không chỉ khiến anh không thể hoàn thành bài kiểm tra, mà còn khiến anh cảm thấy lo lắng và bất an về tương lai. Anh lo sợ mọi thứ sẽ không còn giống như trước đây, không còn có học bổng, giải thưởng hay đạt danh hiệu cao. Tất cả đều bị đánh mất và anh trở về với cuộc sống nhục nhã. Tuy nhiên, câu chuyện này chưa kết thúc. ♦ng Ngọc Kiên không chịu thua cuộc. Anh quyết định đi tìm cây bút thần. Với niềm tin và quyết tâm của mình, anh đã tìm thấy cây bút thần và tiếp tục thành công trong học tập và cuộc sống. Điều quan trọng là khả năng tin tưởng vào bản thân, niềm tin và sự quyết tâm để theo đuổi mục tiêu của mình. ♦ng Ngọc Kiên đã chứng tỏ rằng, dù thất bại hay thành công, quan trọng là không bỏ cuộc và luôn luôn tin tưởng vào bản thân mình.
Tôi còn nhiều thời gian trước khi bài kiểm tra, nhưng lại không thể tập trung học tập mà liên tục nhìn sang cây bút thần trong tay của Hoàng Dương. Tôi biết rõ là cây bút được ông ngoại tặng riêng cho tôi, nhưng lại không thể đòi nó trả lại một cách lịch sự trong giờ học. Tôi chịu đựng và tiếp tục ôn bài. Đến khi bài kiểm tra, tôi vô cùng lo lắng, lo sợ không làm được bài tốt. Nhưng may mắn thay, bài kiểm tra khá dễ dàng bởi chỉ liên quan đến phương trình phản ứng trong sách. Tôi đã hoàn thành bài kiểm tra và ra khỏi lớp học. Sau đó, tôi nhanh chóng đuổi theo Hoàng Dương để đòi lại cây bút thần của mình. Lúc này, Hoàng Dương vẫn cầm trên tay cây bút thần của tôi nhưng lại phủ nhận nó là một cây bút thần, tuyên bố rằng đó chỉ là một cây bút tầm thường. Tôi tức giận và chửi tối tăm Hoàng Dương, trách móc tội nó lấy trộm đồ của mình. Thật sự, tôi không thể hiểu nổi tại sao Hoàng Dương lại có thể làm như vậy. Sau khi tôi suy nghĩ kĩ, tôi mới nhận ra rằng cây bút thần của tôi đối với một số người chỉ là một cây bút bình thường, không có giá trị đặc biệt. Điều này là do, cây bút thần này ông ngoại đã dành riêng cho tôi, cho nên nó có giá trị thật sự với tôi, và chỉ tôi mới hiểu được giá trị thực sự của nó. Tôi cũng nhận ra rằng việc tranh giành, chửi bới không mang lại gì cho tôi cả. Từ đó, tôi đã học được một bài học quý giá nhất, đó là giá trị của món quà và tình cảm từ người thân yêu của mình là không thể đo lường được bằng bất cứ thứ gì trên đời này.
Câu chuyện về cây bút thần và ông ngoại luôn làm cho tôi cảm thấy xúc động. Cảm giác buồn rối trong tôi khi ông nói rằng ông chỉ mong muốn sống đến khi tôi đỗ đại học. Thời điểm đó tôi chưa thực sự quan tâm đến điều đó. Tôi chỉ nghĩ rằng ông muốn tôi học giỏi để có tương lai tốt hơn. Nhưng khi ông không còn ở đây nữa, tôi mới nhận ra rằng ông mong muốn tôi học giỏi không phải để có lợi ích gì cho bản thân mà để tôi có tương lai tốt hơn. Tôi phải thật giỏi trong học tập và đạt được những điểm số cao để làm vừa lòng ông ngoại. Tôi đã nhận ra rằng, việc sử dụng cây bút thần để làm bài kiểm tra chỉ là cách để che giấu sự thiếu kiến thức và chăm chỉ của tôi. Tôi cần phải bắt đầu nỗ lực học tập để đạt được thành tích tốt hơn. Tôi muốn ông ngoại biết rằng tôi đã thực hiện lời hứa của mình và đạt được kết quả tốt hơn. Và cuối cùng, tôi đã đỗ đại học với nỗ lực của chính mình. Tuy nhiên, tôi luôn nuối tiếc vì ông ngoại không còn sống để chứng kiến thành tựu của tôi. Tôi hiểu rằng ông ngoại luôn ở bên cạnh tôi, dõi theo từ trên cao, và tôi sẽ luôn thực hiện những giấc mơ của mình để làm vừa lòng ông ngoại.