Bên Mẹ
Mời các bạn cùng nghe truyện ngắn "Bên Mẹ" được đọc bởi giọng đọc trên trang Nhất Truyện - NhatTruyen.one.
Nhân ngày Quốc tế của những người Mẹ, truyện audio xin gửi tới quí vị khán thỉnh giả truyện ngắn "Bên Mẹ" của tác giả trẻ Trần Hoàng Long, được thể hiện qua giọng đọc của Quỳnh Windy. Hãy cùng lắng nghe những dòng tâm sự đầy cảm xúc của nhân vật chính.
"Chung quanh tôi, có ngàn vạn con người. Nhưng trong tôi, chỉ có một người thôi. Người ấy đã trao cho tôi cuộc sống này, và hơn thế, đã cho tôi hiểu vẻ đẹp của cuộc sống, ý nghĩa của cuộc sống. Tôi gọi Người là Mẹ."
Nhân vật chính của câu chuyện là một người con trai nghẹn ngào hoài niệm về những ngày tháng bên người mẹ yêu quý của mình. Mẹ anh là một cô gái xinh đẹp, trồng hoa và được nhiều người yêu mến. Cuối cùng, Mẹ đã chọn bố của anh, một người đàn ông hiền lành và thấu hiểu tâm hồn của Mẹ.
Bố của anh không thể cho Mẹ nhiều thứ, nhưng đã tặng Mẹ hai món quà tuyệt vời nhất là vườn hoa xinh đẹp phía sau nhà và chính anh, tài sản vô giá của Mẹ. Cuộc sống bên Mẹ đã giúp anh hiểu rõ vẻ đẹp và ý nghĩa của cuộc sống.
"Mùa xuân, tôi chập chững theo mẹ ra vườn thăm hoa. Mẹ bảo rằng nàng tiên mùa xuân đã đến. Tôi cầm tay Mẹ, vô tư kể chuyện đời. Mẹ nghe, cười. Trong tôi, những đêm mênh mang, thăng hoa hay chán nản, run rẩy hoặc vô cùng quyết liệt, chỉ cần nghĩ đến vẻ ngoài trên mặt của Mẹ, tôi đã thấy một sự bình yên, một giá trị của nụ cười, một món quà vô giá mà tôi nhận được từ Mẹ."
Đó là những lời tâm sự chân thành của anh về "Bên Mẹ". Một câu chuyện đầy cảm xúc về tình mẫu tử và giá trị của mối quan hệ gia đình. Chúc quí vị và các bạn có một ngày Quốc tế của những người Mẹ vui vẻ và ý nghĩa!
Bên cạnh mẹ và bố, trong mắt tôi, tất cả các loài hoa đều mang cái tên "hoa của mẹ". Tôi và mẹ thường hay đi chơi vườn hoa vào những ngày xuân, và mẹ luôn dành cho tôi những lời ru ngọt ngào, cùng những câu chuyện cổ tích về cô công chúa Hoa và chàng hoàng tử Lá. Tôi cứ nghĩ rằng mình đang được sống trong một thế giới đầy hạnh phúc. Một lần, khi chúng tôi đang đi dạo trong vườn hoa, mẹ hỏi tôi: "Con có thấy hạt sương đang run rẩy trên cánh hoa đó không? Nó đang khóc đấy, vì chỉ còn lại chút thời gian nữa thôi, khi mặt trời lên, nó sẽ tan biến và không thể ở bên hoa nữa. Hạnh phúc thật đơn giản, con phải hiểu điều đó." Tôi không hiểu tại sao hạt sương phải khóc khi mà tôi thấy nó đẹp đến thế. Nhưng mẹ luôn có cách để giải thích để tôi hiểu và học hỏi. Hàng đêm, tôi được ngủ vùi trong mái tóc dài, mượt mà và thơm ngát của mẹ. Mùi hương của tóc mẹ thật kỳ lạ và đặc biệt, vừa nồng nàn, đắm say, vừa nhẹ nhàng, thanh khiết. Có khi, tóc mẹ quấn quýt lại xung quanh không thôi, lúc lại dịu dàng lan toả... Giống như đã lưu lại tất cả các hương hoa trong vườn trên tóc của mẹ vậy. Mùa hè đến rồi, với những tia nắng rực rỡ xen lẫn những cơn mưa dữ dội. Cảnh vật khô héo dưới ánh mặt trời chói chang. Nhưng trong trái tim tôi, hạnh phúc vẫn đong đầy, vì tôi có một mẹ yêu thương và chăm sóc tôi hết mực. Mẹ là người đã giúp tôi hiểu được rằng hạnh phúc thật đơn giản, và nó đến từ những thứ nhỏ bé xung quanh chúng ta, những điều mà không phải ai cũng để ý đến.
Tôi vẫn nhớ rõ lần đầu tiên mẹ tôi nằm viện vì bệnh tật. Lúc đó, tôi chỉ mới là một đứa trẻ ngây thơ, không biết gì về căn bệnh hay nỗi lo của người lớn. Mẹ tôi được ngay chăm sóc tại khoa cấp cứu và sau đó, được chuyển vào bệnh viện để tiếp tục điều trị. Tôi nhớ rõ lần đó bố tôi giải thích cho tôi rằng mẹ bị ốm nhẹ và phải xa tôi một thời gian. Tuy nhiên, tôi không tin lời bố và cảm thấy sự khó chịu khi không được đến thăm mẹ mỗi ngày. Từ đó, tôi luôn cố gắng hỏi thăm mẹ và chăm sóc bông hoa ở nhà để giải tỏa cảm giác lo lắng trong lòng. Mỗi khi đến viện thăm mẹ, tôi luôn cảm thấy mệt mỏi và lo lắng nhưng khi thấy mẹ vẫn vui vẻ, tự tay pha sữa cho tôi uống hoặc xin phép ông bác sĩ được tặng vài giống hoa cho khu vườn của bệnh viện thì tôi lại đỡ căng thẳng hơn. Tuy nhiên, thời gian trôi qua, mẹ tôi ngày càng yếu hơn và tôi cảm thấy không thể làm gì để giúp đỡ cô ấy. Những lần hỏi thăm mẹ, tôi thấy mẹ xanh quá và tóc cô ấy rụng từng sợi. Tôi không dám nghĩ đến việc mẹ của tôi có thể ra đi bất cứ lúc nào. Cuối cùng, mẹ tôi đã ra đi một cách yên bình. Tôi cảm thấy tủi thân và hối hận vì không thể giữ được mẹ của mình ở lại bên cạnh tôi. Nhưng tôi cũng biết rằng mẹ tôi bây giờ đã được giải thoát khỏi đau đớn và yên nghỉ nơi trời cao. Từ đó, tôi luôn quý trọng những người thân yêu, chăm sóc và yêu mến họ một cách nồng nhiệt, vì chẳng ai biết cái ngày mai sẽ đem đến cho ta điều gì trong cuộc sống.
Mẹ tôi đang trong giai đoạn cuối của bệnh tật. Dù cố gắng kìm nén những tiếng rên rỉ, nhưng vẫn cảm nhận được sự đau đớn đến cực độ trong ánh mắt của mẹ tôi. Tôi nghe trộm được ông bác sĩ già nói với bố tôi rằng, không hiểu vì sao mẹ tôi có thể sống lâu đến thế. Thứ giữ mẹ sống đến bây giờ không phải là thuốc men, mà có lẽ là tình yêu thương. Vì mẹ quá yếu, mọi người không cho tôi ở bên cạnh nữa. Tôi cô độc trở về khu vườn quen thuộc. Cơn gió lạnh lẽo như muốn phủ đầy toàn bộ khu vườn, đẩy nốt các mầm sống còn lại đến giới hạn. Những bông hoa úa tàn đã rụng sạch trên mặt đất, những cánh hoa héo tàn phủ đầy khu vườn. Tuy nhiên, ngoài đó, vẫn có một bông hoa xinh đẹp đang trơ trụi, mặc dù cành lá đã bị xiêu vẹo. Chúng tôi gọi nó là "hoa của mẹ". Khi mẹ tôi còn khỏe mạnh, cô ấy trồng loại hoa này và thường xuyên chăm sóc nó. Mẹ tôi yêu thích nhìn hoa nở rực rỡ giữa khu vườn xám tro. Tết sẽ đến rồi nhưng không còn đầy đủ niềm vui nhưng năm trước. Mẹ chẳng còn đủ sức ra chợ để mua lá dong và gói bánh chưng cho cả gia đình. Cô ấy muốn mua bộ quần áo mới cho tôi, nhưng đã không còn đủ sức để thực hiện điều ước này. Tôi không muốn mẹ đi đâu cả, tôi muốn ngồi bên mẹ mỗi khi cô ấy cần tôi. Tôi cố gắng giữ đôi chân của mình trên mặt đất, trừ khi phải đi thăm mẹ. Tôi muốn mãi ở bên người mẹ yêu thương của mình, để cô ấy cảm thấy thoải mái và bình yên nhất có thể. Tôi muốn cảm nhận sự chăm sóc của mẹ và lắng nghe những lời dặn dò cuối cùng của cô ấy. Sẽ không còn ai để dỗ dành tôi, để tôi cảm thấy an toàn. Tôi sẽ không quên những giấc mơ đẹp nhất của mẹ tôi, cũng như tình yêu thương vô điều kiện của cô ấy.
Bên Mẹ Trong ký ức của tôi, có một người phụ nữ xinh đẹp, luôn toát lên một vẻ đằm thắm và dịu dàng. Đó là mẹ tôi. Những kỷ niệm về mẹ luôn ấm áp trong tâm hồn tôi. Khi tôi còn nhỏ, mẹ là người luôn dành nhiều thời gian để chăm sóc tôi. Mỗi khi tôi khóc ầm ĩ, mẹ luôn nâng tôi lên và làm tôi yên lòng bằng những lời ngọt ngào. Mẹ đã cho tôi những điều bổ ích nhất trong cuộc sống. Những ngày Tết đến, mẹ lại bày tỏ tình cảm một cách đặc biệt với tôi. Mẹ thường đến với những món quà đầy ý nghĩa, nhưng tôi lại thích nhất khi mẹ thắt cho tôi những bông hoa đẹp. Mùi thơm của những bông hoa ấy cứ như đưa tôi đến với thế giới mênh mông của mơ ước. Khi mẹ bị ốm yếu, tôi ngày đêm để ý và liên tục chăm sóc cô ấy. Tôi làm đủ mọi cách để giúp mẹ hồi phục sức khỏe. Nhưng mọi cố gắng của tôi đã không thể cứu vãn được mạng sống của mẹ. Tôi đơn độc, buồn bã, và cảm thấy mất mát lớn lao. Mẹ của tôi đã ra đi trong một giấc ngủ yên bình. Giấc ngủ cuối cùng mà mẹ đã để lại cho tôi. Khi tôi nhận ra điều đó, cơn đau trong trái tim tôi càng lớn hơn. Những giọt nước mắt cứ cuốn trôi trên má tôi mà tôi không thể kiểm soát. Tôi đã ước mong Mẹ từ trên cao sẽ nghe thấy những lời thầm thì của tôi, giúp tôi vượt qua những thời khắc khó khăn trong cuộc đời. Những kỷ niệm về mẹ của tôi là một điều gì đó vô cùng quý giá, giữa những cuộc sống đầy áp lực.
Tôi đang đứng ở khu vườn, cảm thấy một chút buồn bã. Mẹ của tôi đã qua đời và để lại tôi với bố mình. Tôi nhớ lại lời nguyện cầu của mẹ, muốn sống cả đời trong khu vườn này và ở bên người thân yêu. Bố tôi thấy tôi đang buồn và an ủi tôi rằng mẹ vẫn yêu thương chúng ta như trước kia. Anh ấy nói rằng bố, mẹ và tôi vẫn là một gia đình mãi mãi. Tôi không nói gì và chỉ nghe bố nói. Một cái hơi dài và vỗ nhẹ vào vai tôi. Cả hai đứng lặng im một lúc. Sau đó, tôi cảm thấy một mùi hương ấm áp và quen thuộc bao trùm lên tôi và bố. Mùi hương kỳ lạ này vừa nồng nàn đắm say, vừa nhẹ nhàng thanh khiết, thật khó để mô tả. Tôi có cảm giác mình đã được ôm ấp bởi cái gì đó rất ấm áp và an ủi. Có lẽ đó là tình yêu thương của mẹ tôi, tràn đầy trong ngôi nhà của chúng tôi. Vào giờ tối, tôi nghe một người bạn kể về một truyện ngắn có tên "Bên Mẹ". Tôi muốn nghe và bạn tôi nói rằng tôi có thể nghe truyện này tại Nhất Truyện. Truyện kể về một người con gái mất mẹ và cảm thấy rất buồn. Cô ấy đã tìm cách để trở lại với mẹ và cuối cùng nhận ra rằng tình yêu của mẹ còn đọng lại trong trái tim cô ấy, giống như mùi hương ấm áp mà tôi đã cảm nhận được ở khu vườn. Tôi nghĩ rằng cảm giác của người con gái trong truyện đó giống như cảm giác của tôi và bố mình. Mẹ tôi đã ra đi, nhưng tình yêu của bà vẫn tồn tại để truyền cảm hứng cho chúng tôi. Mùi hương kỳ lạ đó có lẽ là cách mà mẹ tôi muốn để lại dấu vết và nhắc nhở chúng tôi về tình yêu thương của mình. Chúng tôi sẽ không bao giờ quên được điều đó.
Bên cạnh mẹ và bố, trong mắt tôi, tất cả các loài hoa đều mang cái tên "hoa của mẹ". Tôi và mẹ thường hay đi chơi vườn hoa vào những ngày xuân, và mẹ luôn dành cho tôi những lời ru ngọt ngào, cùng những câu chuyện cổ tích về cô công chúa Hoa và chàng hoàng tử Lá. Tôi cứ nghĩ rằng mình đang được sống trong một thế giới đầy hạnh phúc. Một lần, khi chúng tôi đang đi dạo trong vườn hoa, mẹ hỏi tôi: "Con có thấy hạt sương đang run rẩy trên cánh hoa đó không? Nó đang khóc đấy, vì chỉ còn lại chút thời gian nữa thôi, khi mặt trời lên, nó sẽ tan biến và không thể ở bên hoa nữa. Hạnh phúc thật đơn giản, con phải hiểu điều đó." Tôi không hiểu tại sao hạt sương phải khóc khi mà tôi thấy nó đẹp đến thế. Nhưng mẹ luôn có cách để giải thích để tôi hiểu và học hỏi. Hàng đêm, tôi được ngủ vùi trong mái tóc dài, mượt mà và thơm ngát của mẹ. Mùi hương của tóc mẹ thật kỳ lạ và đặc biệt, vừa nồng nàn, đắm say, vừa nhẹ nhàng, thanh khiết. Có khi, tóc mẹ quấn quýt lại xung quanh không thôi, lúc lại dịu dàng lan toả... Giống như đã lưu lại tất cả các hương hoa trong vườn trên tóc của mẹ vậy. Mùa hè đến rồi, với những tia nắng rực rỡ xen lẫn những cơn mưa dữ dội. Cảnh vật khô héo dưới ánh mặt trời chói chang. Nhưng trong trái tim tôi, hạnh phúc vẫn đong đầy, vì tôi có một mẹ yêu thương và chăm sóc tôi hết mực. Mẹ là người đã giúp tôi hiểu được rằng hạnh phúc thật đơn giản, và nó đến từ những thứ nhỏ bé xung quanh chúng ta, những điều mà không phải ai cũng để ý đến.
Tôi vẫn nhớ rõ lần đầu tiên mẹ tôi nằm viện vì bệnh tật. Lúc đó, tôi chỉ mới là một đứa trẻ ngây thơ, không biết gì về căn bệnh hay nỗi lo của người lớn. Mẹ tôi được ngay chăm sóc tại khoa cấp cứu và sau đó, được chuyển vào bệnh viện để tiếp tục điều trị. Tôi nhớ rõ lần đó bố tôi giải thích cho tôi rằng mẹ bị ốm nhẹ và phải xa tôi một thời gian. Tuy nhiên, tôi không tin lời bố và cảm thấy sự khó chịu khi không được đến thăm mẹ mỗi ngày. Từ đó, tôi luôn cố gắng hỏi thăm mẹ và chăm sóc bông hoa ở nhà để giải tỏa cảm giác lo lắng trong lòng. Mỗi khi đến viện thăm mẹ, tôi luôn cảm thấy mệt mỏi và lo lắng nhưng khi thấy mẹ vẫn vui vẻ, tự tay pha sữa cho tôi uống hoặc xin phép ông bác sĩ được tặng vài giống hoa cho khu vườn của bệnh viện thì tôi lại đỡ căng thẳng hơn. Tuy nhiên, thời gian trôi qua, mẹ tôi ngày càng yếu hơn và tôi cảm thấy không thể làm gì để giúp đỡ cô ấy. Những lần hỏi thăm mẹ, tôi thấy mẹ xanh quá và tóc cô ấy rụng từng sợi. Tôi không dám nghĩ đến việc mẹ của tôi có thể ra đi bất cứ lúc nào. Cuối cùng, mẹ tôi đã ra đi một cách yên bình. Tôi cảm thấy tủi thân và hối hận vì không thể giữ được mẹ của mình ở lại bên cạnh tôi. Nhưng tôi cũng biết rằng mẹ tôi bây giờ đã được giải thoát khỏi đau đớn và yên nghỉ nơi trời cao. Từ đó, tôi luôn quý trọng những người thân yêu, chăm sóc và yêu mến họ một cách nồng nhiệt, vì chẳng ai biết cái ngày mai sẽ đem đến cho ta điều gì trong cuộc sống.
Mẹ tôi đang trong giai đoạn cuối của bệnh tật. Dù cố gắng kìm nén những tiếng rên rỉ, nhưng vẫn cảm nhận được sự đau đớn đến cực độ trong ánh mắt của mẹ tôi. Tôi nghe trộm được ông bác sĩ già nói với bố tôi rằng, không hiểu vì sao mẹ tôi có thể sống lâu đến thế. Thứ giữ mẹ sống đến bây giờ không phải là thuốc men, mà có lẽ là tình yêu thương. Vì mẹ quá yếu, mọi người không cho tôi ở bên cạnh nữa. Tôi cô độc trở về khu vườn quen thuộc. Cơn gió lạnh lẽo như muốn phủ đầy toàn bộ khu vườn, đẩy nốt các mầm sống còn lại đến giới hạn. Những bông hoa úa tàn đã rụng sạch trên mặt đất, những cánh hoa héo tàn phủ đầy khu vườn. Tuy nhiên, ngoài đó, vẫn có một bông hoa xinh đẹp đang trơ trụi, mặc dù cành lá đã bị xiêu vẹo. Chúng tôi gọi nó là "hoa của mẹ". Khi mẹ tôi còn khỏe mạnh, cô ấy trồng loại hoa này và thường xuyên chăm sóc nó. Mẹ tôi yêu thích nhìn hoa nở rực rỡ giữa khu vườn xám tro. Tết sẽ đến rồi nhưng không còn đầy đủ niềm vui nhưng năm trước. Mẹ chẳng còn đủ sức ra chợ để mua lá dong và gói bánh chưng cho cả gia đình. Cô ấy muốn mua bộ quần áo mới cho tôi, nhưng đã không còn đủ sức để thực hiện điều ước này. Tôi không muốn mẹ đi đâu cả, tôi muốn ngồi bên mẹ mỗi khi cô ấy cần tôi. Tôi cố gắng giữ đôi chân của mình trên mặt đất, trừ khi phải đi thăm mẹ. Tôi muốn mãi ở bên người mẹ yêu thương của mình, để cô ấy cảm thấy thoải mái và bình yên nhất có thể. Tôi muốn cảm nhận sự chăm sóc của mẹ và lắng nghe những lời dặn dò cuối cùng của cô ấy. Sẽ không còn ai để dỗ dành tôi, để tôi cảm thấy an toàn. Tôi sẽ không quên những giấc mơ đẹp nhất của mẹ tôi, cũng như tình yêu thương vô điều kiện của cô ấy.
Bên Mẹ Trong ký ức của tôi, có một người phụ nữ xinh đẹp, luôn toát lên một vẻ đằm thắm và dịu dàng. Đó là mẹ tôi. Những kỷ niệm về mẹ luôn ấm áp trong tâm hồn tôi. Khi tôi còn nhỏ, mẹ là người luôn dành nhiều thời gian để chăm sóc tôi. Mỗi khi tôi khóc ầm ĩ, mẹ luôn nâng tôi lên và làm tôi yên lòng bằng những lời ngọt ngào. Mẹ đã cho tôi những điều bổ ích nhất trong cuộc sống. Những ngày Tết đến, mẹ lại bày tỏ tình cảm một cách đặc biệt với tôi. Mẹ thường đến với những món quà đầy ý nghĩa, nhưng tôi lại thích nhất khi mẹ thắt cho tôi những bông hoa đẹp. Mùi thơm của những bông hoa ấy cứ như đưa tôi đến với thế giới mênh mông của mơ ước. Khi mẹ bị ốm yếu, tôi ngày đêm để ý và liên tục chăm sóc cô ấy. Tôi làm đủ mọi cách để giúp mẹ hồi phục sức khỏe. Nhưng mọi cố gắng của tôi đã không thể cứu vãn được mạng sống của mẹ. Tôi đơn độc, buồn bã, và cảm thấy mất mát lớn lao. Mẹ của tôi đã ra đi trong một giấc ngủ yên bình. Giấc ngủ cuối cùng mà mẹ đã để lại cho tôi. Khi tôi nhận ra điều đó, cơn đau trong trái tim tôi càng lớn hơn. Những giọt nước mắt cứ cuốn trôi trên má tôi mà tôi không thể kiểm soát. Tôi đã ước mong Mẹ từ trên cao sẽ nghe thấy những lời thầm thì của tôi, giúp tôi vượt qua những thời khắc khó khăn trong cuộc đời. Những kỷ niệm về mẹ của tôi là một điều gì đó vô cùng quý giá, giữa những cuộc sống đầy áp lực.
Tôi đang đứng ở khu vườn, cảm thấy một chút buồn bã. Mẹ của tôi đã qua đời và để lại tôi với bố mình. Tôi nhớ lại lời nguyện cầu của mẹ, muốn sống cả đời trong khu vườn này và ở bên người thân yêu. Bố tôi thấy tôi đang buồn và an ủi tôi rằng mẹ vẫn yêu thương chúng ta như trước kia. Anh ấy nói rằng bố, mẹ và tôi vẫn là một gia đình mãi mãi. Tôi không nói gì và chỉ nghe bố nói. Một cái hơi dài và vỗ nhẹ vào vai tôi. Cả hai đứng lặng im một lúc. Sau đó, tôi cảm thấy một mùi hương ấm áp và quen thuộc bao trùm lên tôi và bố. Mùi hương kỳ lạ này vừa nồng nàn đắm say, vừa nhẹ nhàng thanh khiết, thật khó để mô tả. Tôi có cảm giác mình đã được ôm ấp bởi cái gì đó rất ấm áp và an ủi. Có lẽ đó là tình yêu thương của mẹ tôi, tràn đầy trong ngôi nhà của chúng tôi. Vào giờ tối, tôi nghe một người bạn kể về một truyện ngắn có tên "Bên Mẹ". Tôi muốn nghe và bạn tôi nói rằng tôi có thể nghe truyện này tại Nhất Truyện. Truyện kể về một người con gái mất mẹ và cảm thấy rất buồn. Cô ấy đã tìm cách để trở lại với mẹ và cuối cùng nhận ra rằng tình yêu của mẹ còn đọng lại trong trái tim cô ấy, giống như mùi hương ấm áp mà tôi đã cảm nhận được ở khu vườn. Tôi nghĩ rằng cảm giác của người con gái trong truyện đó giống như cảm giác của tôi và bố mình. Mẹ tôi đã ra đi, nhưng tình yêu của bà vẫn tồn tại để truyền cảm hứng cho chúng tôi. Mùi hương kỳ lạ đó có lẽ là cách mà mẹ tôi muốn để lại dấu vết và nhắc nhở chúng tôi về tình yêu thương của mình. Chúng tôi sẽ không bao giờ quên được điều đó.